Những ngày bước chân ra phố, thênh thang phía trước là những con đường trống trải, hai bên hàng quán vắng lặng, thi thoảng có ai đó từ trong nhà kéo cánh cửa ngóng mắt ra ngoài phố, lại đóng vào...
Gần 18 năm sống tại Sài Gòn, tôi chỉ thấy có đúng ngày mùng một Tết Nguyên Đán là đường phố mới vắng vẻ, còn lại, ngày nào thành phố cũng ầm ĩ, vội vàng và đặc biệt luôn tươi tắn dù mưa hay nắng. Người ta đặt cho Sài Gòn biết bao mỹ từ như Hòn ngọc viễn Đông, thành phố không ngủ, thành phố trẻ... cũng vì lẽ đó!
Vậy mà Sài Gòn của tôi đang oằn mình trong cơn ốm đau của đất trời, chỉ một con virus không nhìn thấy bằng mắt thường đã khiến cho thành phố đáng thương này phải ''trọng thương'' với chi chít những vết đau, mỗi hơi thở cũng trở nên khó nhọc.
Trưa nay tôi nghe chị đồng nghiệp kể chuyện nông dân Đồng Tháp gửi lên Sài Gòn những túi khoai tím họ trồng, với lời nhắn hết sức dễ thương: ''Bà con Đồng Tháp mến tạng người dân Sài Gòn!'' Bỗng dưng chảy nước mắt với những lời mộc mạc chân thành ấy. Không bởi vì giá trị những túi khoai. Mà cảm mến vì còn có người ''ngoài'' biết thương nơi tôi sống!
Bao nhiêu lần bạn đọc được cụm từ: Tp.HCM gửi bác sĩ đi chi viện các vùng dịch, Tp.HCM chung tay với tỉnh A, tỉnh B, Tp.HCM ủng hộ quỹ C, quỹ D, Tp.HCM giúp nông dân tỉnh nọ tỉnh kia giải phóng nông sản? Chúng tôi luôn là địa phương đi đầu trong việc hỗ trợ bất cứ nơi nào trên đất nước này khi họ gặp nguy khó, chúng tôi chưa từng vỗ ngực mình giàu có hay đóng góp gì nhiều cho ai, nhưng chúng tôi CHƯA TỪNG TỪ CHỐI GIÚP ĐỠ bất kỳ ai!
Bao nhiêu người đã thành nhân, thành danh trên mảnh đất này, nếu đất không lành thì sao chim đậu? Sài Gòn bao dung là thế, Sài Gòn hào phóng, hào sảng là vậy...
Thế nhưng thực sự cũng đến lúc phải thốt ra những lời này: CHÚNG TÔI ĐANG CẦN GIÚP ĐỠ!
Viết đến đây mà nước mắt bỗng ứa ra. Tôi chưa cần giúp đỡ đâu, nhưng tôi nghĩ tới hàng nghìn Bác sĩ, công nhân viên ngành Y, các chiến sĩ Bộ đội, Công an, Cán bộ nhà nước đang phải vắt sức mình ra vì cộng đồng, trong khi chính bản thân họ cũng chẳng có ''cái áo giáp'' nào cả, các bạn ạ!
Hãy giúp họ, vì họ đã đang và sẽ giúp chúng ta chống giặc Covid!
Tôi nhỏ bé, không dám đứng ra vận động hay kêu gọi bất kỳ ai, nhưng những lời tôi viết ra đây là sự cảm thán cho thành phố mình, cho cộng đồng xung quanh mình đang quá khó khăn trong dịch bệnh. Bạn biết đấy, hàng nghìn người đang phục vụ ''free'' 24/24 cho chúng ta trong một ngày đều phải ăn, phải sống, phải sinh hoạt, nhưng tình hình bị ''chăng dây'' đang vô cùng phức tạp.
Hãy thử mở báo lên đọc, xem xung quanh nhà bạn có bao nhiêu chỗ đang được lực lượng Y tế đang ''canh gác'' và có trách nhiệm chăm sóc người dân. Kinh tế của các hộ dân trở nên eo hẹp, ngay cả kinh phí để chi viện cho những người làm nhiệm vụ cũng đang cạn dần...
Thử nghĩ một thành phố 10 triệu dân như Sài Gòn phải ngừng sản xuất trong 30 ngày, và có thể còn dài hơn thế, các quỹ dự trữ của Cơ quan, tập thể, hộ gia đình và cá nhân sẽ cầm cự đến đâu?
Một đoạn đường hai Bà Trưng dài chưa đầy 200 mét, có gần 10 bảng ''cho thuê mặt bằng'', ''sang quán'', ''dời về''... thì không ổn tí nào, doanh nghiệp đã không chịu thấu chuyện kinh doanh lỗ 2 năm liền. Mà Sài Gòn sống nhờ vào dịch vụ là chủ yếu, dịch vụ ngừng thì nguồn thu còn đâu nữa? Bạn tôi ở các nơi hay bảo ''SG không có gì ngoài tiền!'' nhưng bây giờ, tiền đang cạn dần quý vị ạ...
Thương lắm chứ...
Nhưng chính tôi cũng không biết mình nên làm gì bây giờ để giúp cho thành phố mình. Bài viết này gửi đến những ai đọc nó, nếu quý vị thấy có bất cứ QUỸ ỦNG HỘ nào TIN CẬY, CHÍNH XÁC và DỄ DÀNG đóng góp nhất - xin hãy giúp cho nguời dân Thành phố tôi trong cơn khó khăn này. Chúng ta môi hở răng lạnh, xin cảm ơn mọi người!
Sài Gòn là nơi cưu mang tất cả những ai có lòng đến đây nương nhờ, tá túc...
Sài Gòn xinh đẹp và đầy uy dũng, là nơi để Việt Nam luôn tự hào về một đầu tàu kinh tế, nơi hội nhập, giao thoa văn hoá quốc tế...
Sài Gòn hào hoa lãng mạn, nơi mà bất cứ một người Việt Nam nào cũng sẽ ít nhất một lần trong đời muốn đặt chân đến...
Sài Gòn là nơi bình yên...
Sài Gòn là điểm đến...
Sài Gòn là nơi tạo ra nguồn tài chính dồi dào...
Sài Gòn là lối nhỏ tôi trở về nhà sau khi đi làm...
Sài Gòn là nơi của những đứa trẻ ngoan đang lớn lên với mơ ước xây dựng quê hương giàu đẹp...
Cỏ
17 năm kể từ ngày tôi vác ba lô theo chuyến xe đò liên tỉnh từ Cần Đước, Long An lên Sài Gòn đi học, tôi đã ‘ăn bám’ mảnh đất này từng ấy năm. 17 năm nhiều vất vả, lắm cô đơn và cũng nếm không ít dư vị ngọt ngào đầy thú vị tại vùng đất hào sảng nhất phương Nam. Trải qua mấy mùa dịch bệnh, càng thấy thương Sài Gòn hơn!
Không khó để bạn tìm thấy hình ảnh ‘’thứ gì đó miễn phí’’ tại Sài Gòn kiểu thùng nước lọc, bình trà đá, điểm bơm vá xe, tủ bánh mì, quầy đồ ăn hay nơi tập trung tặng quần áo - nếu bạn cần, cứ đến nhận. Những hình ảnh này ngày càng trở nên rất đời thường và phổ biến ở khắp nơi khi mô hình ‘’lá lành đùm lá rách’’ thêm nhân rộng trong mùa dịch Covid-19.
Mùa dịch bệnh kéo dài qua hai năm liên tiếp, tôi chứng kiến không biết bao nhiêu bạn bè xung quanh mình chung tay cùng cộng đồng trong những ngày dầu sôi lửa bỏng của cả thế giới. Những chàng trai cô gái là phóng viên, người mẫu, ca sĩ, diễn viên… đã tự bỏ tiền túi hoặc vận động một số doanh nghiệp đứng ra tặng khẩu trang, nước rửa tay, các suất ăn sáng, trưa, tối từ khắp các ngã tư đường, trước cổng bệnh viện, nhà chùa…
Thật nể cái thứ năng lượng bền bỉ đến khó tin khi người ta lao động - VÌ NGƯỜI DƯNG như thế. Thật sự!
Câu chuyện gây lan toả trong cộng đồng mạng nhất là chuyện về những máy ATM gạo - tấm lòng của cộng đồng dành cho nhau vào thời điểm khó khăn của cả nước! Các báo quốc tế CNN và Reuters đã đưa tin ‘’Máy ATM gạo miễn phí - thật khó tin’’ khi nói về sự tương trợ của người dân Việt Nam dành cho nhau. Thật tự hào khi là công dân của một đất nước nghèo khó, nhỏ bé lại THƯƠNG nhau đến thế, phải không?
Rất nhiều lần, tôi cùng bạn bè phát cơm tại cổng bệnh viện Ung Bướu, Chợ Rẫy, nhìn hình ảnh những con người lam lũ đến nét mặt đợi đến lượt cơm miễn phí mà thấy thật ấm áp lẫn đắng lòng thay cuộc sống của dân mình vô cùng. Và bạn biết đấy, Sài Gòn là nơi khởi xướng nhiều phong trào ''cho - nhận, trao tặng'' làm nức lòng thơm thảo, bay xa đến khắp nơi. Từ rất lâu rồi.
Hơn hai mươi năm trước, bà nội tôi từng điều trị dài năm ở Bv Ung Bướu, mẹ tôi khi ấy cũng ngày ngày nhận những suất ăn như thế để tiết kiệm chi tiêu khi chăm bà. Cũng nhờ những bữa cơm nghĩa tình từ những người xa lạ giữa Sài Gòn mà ba mẹ tôi còn dành dụm được vài đồng để nuôi chị em tôi khôn lớn.
Tôi mang ơn những suất cơm ấy dù chưa từng trực tiếp nhận từ họ!
Từ đó đến nay, dù chưa đủ giàu có để mang cho ai thứ gì, nhưng hễ bạn bè nhắc tới tên trong các hành trình thiện nguyện, tôi sẽ nhiệt tình bằng cả tấm lòng để đồng hành cùng họ không việc này thì việc khác. Có những lần đơn giản như đem tặng những hộp cháo nóng giữa khuya cho người vô gia cư trên con đường Phan Đình Phùng gần nhà, cũng có lúc lên Tây Nguyên chơi với đám trẻ con Tiểu học để trao tặng dụng cụ học tập, hay nhiều lắm những chuyến đi cùng bạn bè doanh nghiệp để san sẻ khó khăn của người dân ở một xã vùng xa vừa gặp thiên tai... Hay đơn giản nhất là viết những bài báo để lan toả một câu chuyện đẹp. Mỗi lần như vậy, tôi thấy mình ''giàu'' ra thật nhiều, sự cảm thông, bao dung của tôi với cuộc đời cũng từ đó mà đến!
Sài Gòn là lối nhỏ mỗi đêm đi làm về, thương mình và thương đời lắm!
Sài Gòn là nơi làm kinh tế ''giỏi'' nhất nước...
Sài Gòn thênh thang, nơi chưa bao giờ từ chối người từ phương xa đến đây lập nghiệp, chỉ cần bạn muốn, Sài Gòn sẽ chở che...
Sài Gòn hào sảng, lao động và vui chơi đều số 1...
Sài Gòn xinh đẹp, Sài gòn văn minh, Sài Gòn đáng sống...
Sài Gòn là nơi ta và gia đình luôn quây quần bên nhau mỗi khi có dịp, qua tháng năm, từng mặt người đã thêm màu sóng gió, nhưng luôn yêu thương nhau và chung tay xây dựng mái ấm, xây dựng xã hội và xây dựng thành phố tươi đẹp giàu mạnh...
Cỏ
Bạn có thông tin gì mới không?