Có một số đoạn tình cảm, nói mãi nói mãi rồi cũng nhạt. Có một số người, đi mãi đi mãi rồi cũng chia xa...
Sâu thẳm trong chúng ta đều có một người như vậy, từng hàng ngày nói chuyện đến đêm khuya, mà nay lặng lẽ nằm trong danh sách bạn bè.
Không unfriend, không block, cho dù nhớ đến, cũng sẽ không liên lạc lại.
Thỉnh thoảng vào tường nhà của họ, nhớ lại quá khứ đã qua, để rồi bừng tỉnh, phát hiện mọi thứ vẫn như thế, nhưng người đã sớm thay đổi rồi.
Chúng ta của sau này, đã trở thành người lạ quen thuộc nhất.
Đời người, giống như một chuyến xe, có người lên xe, cũng có người xuống xe.
Người từng nói phải bên nhau trọn đời, đã rất lâu không liên lạc. Người ban đầu nói phải cưới, cũng không biết đã đi đâu.
Tình yêu cũng được, tình bạn cũng chẳng sao, thời gian trôi qua, cũng dần chia cách.
Có một số khoảnh khắc, chỉ có thể hoài niệm. Có một số người, chỉ có thể nhớ nhung.
Những tiếng cười vui bên nhau ấy như chỉ mới ngày hôm qua, nhưng chúng ta của sau này, không biết vì sao, đã trở thành người lạ quen thuộc nhất.
Từ “chuyện gì cũng có thể nói” thành “không còn chuyện gì để nói”, trong hộp thoại chỉ lác đác có vài chữ, viết rồi lại xoá, lâu không liên lạc, đến hỏi thăm cũng thấy gượng gạo và khó khăn.
Hay là thôi vậy.
Có lẽ một số người đã định trước chỉ là người qua đường trong cuộc đời chúng ta, đi cùng ta một khoảng thời gian tươi đẹp, sau đó lướt qua đời nhau.
Một đời rất dài, cho dù duyên số đã tận, nhưng ít nhất mỗi lần nhớ về, đã từng thật lòng yêu thương, hạnh phúc, cố gắng, là đủ rồi.
Không liên lạc, không có nghĩa là không nhớ.
Trong “Đông Tà Tây Độc” có một câu thoại thế này: “Khi bạn càng muốn quên đi một người, thực ra bạn càng nhớ kĩ họ. Phiền muộn của con người chính là trí nhớ quá tốt, nếu có thể quên hết tất cả mọi chuyện, mỗi ngày về sau đều là khởi đầu mới, chưa từng có những đau khổ đã qua, vậy thì tốt biết bao.”
Rõ ràng chuyện đã rồi, người cũng đã rời đi, nhưng khi một mình, khó tránh khỏi việc đắm chìm trong hồi ức, khi nhớ lại vẫn khiến bạn buồn vui lẫn lộn.
Có người nói, con người càng để tâm, càng giả vờ như không để tâm; càng không buông bỏ được, càng giả vờ như buông bỏ được.
Trong thế giới của người trưởng thành, tình yêu luôn bị chỉnh thành chế độ im lặng, kể cả có nhớ, cũng là âm thầm lặng lẽ.
Giống như, đêm nay dù em có nhớ anh thế nào đi nữa, em cũng sẽ không nói cho anh.
Không liên lạc, không có nghĩa là không nhớ. Không nhắc đến, không có nghĩa đã quên.
Rõ ràng biết là không quay lại được nữa, hà cớ gì phải làm phiền?
Chẳng bằng cất gọn nỗi nhớ trong lòng, sau đó học cách mỉm cười như không.
Mỗi người một nơi, yên ổn một đời.
Trương Gia Giai từng nói một câu trong “Ngang qua thế giới của em”: “Mở đầu câu chuyện luôn là thế này, không hẹn mà gặp, quả thực bất ngờ. Kết thúc câu chuyện luôn là thế này, hoa nở hai đóa, mỗi người một nơi.”
Thời gian, là liều thuốc tốt nhất.
Nó sẽ dần dần phai mờ đi những lưu luyến trong lòng bạn, dần dần chữa lành những vết thương sâu thẳm trong trái tim, để bạn học được cách buông bỏ.
Khi bạn thực sự buông bỏ một người, sẽ không cố gắng đi unfriend hay block họ, mà sẽ để họ lại trong danh sách bạn bè, không liên lạc cũng không sao cả.
Đến cuối cùng, không còn quan tâm đến động thái của tường nhà họ nữa, cũng không còn quan tâm họ có nhớ đến mình không, bởi vì tất cả đều đã qua rồi.
Hồi ức sẽ không mất đi theo thời gian, bất kể là hạnh phúc hay khổ đau, đều sẽ trở thành ký ức đáng quý trong cuộc đời mỗi người.
Đời người dài đằng đẵng, cảm ơn đã bước qua đời nhau, cũng tiếc nuối vì đã chia xa. Vậy thì để chúng ta giữ lại những gì chân thành đẹp đẽ nhất, không hẹn ngày gặp lại.
Từ đó về sau, mỗi người một nơi, yên ổn một đời.
Ha Nhi | coocxe.com