Người ta thường bảo: ‘Chuyện vợ chồng là duyên là nợ có duyên mới gặp nhau có nợ mới ở với nhau trọn đời” quả đúng chẳng sai chút nào. Có những người yêu nhau 4 năm, 5 năm hay 10 năm nhưng cuối cùng vẫn chia tay, nhưng có người chỉ gặp nhau 1 tháng, 2 tháng đã nên duyên vợ chồng. Có những chuyện chúng ta dường như chẳng thể nào giải thích nổi.
Đừng nghĩ cứ yêu nhau lâu thì cưới nhau về sẽ hạnh phúc mãi mãi, cũng đừng khinh quen nhau có mấy ngày lấy nhau về thì sẽ sớm tan vỡ. Chuyện vợ chồng có bền lâu hay không đôi khi không phải do yêu dài hay yêu ngắn mà quan trọng là 2 người có hiểu nhau hay không?? Có vì nhau mà cố gắng và nhường nhịn hay không mà thôi.
Cưới nhau về rồi bản chất của đối phương mới bộc lộ ra, khi yêu thì lúc nào cũng thấy điều tốt nên cô gái nào cũng thấy ở đối phương những điểm: “Tích cực, tích cực, tích cực”. Lấy về rồi thì ôi thôi “Tiêu cực, tiêu cực, tiêu cực”. Lúc đó lại phải xác định lại, nếu muốn đi tiếp với nhau thì học cách chấp nhận con người nhau và cố gắng thích nghi mà thôi. Con người không có ai thực sự hoàn hảo cả,2 vợ chồng với nhau giống như trái tim chia đôi, mỗi người 1 nửa ghép lại cùng chung nhịp đập, chứ không phải là 1 cộng 1 bằng 2.
Tôi có quen những người dành cả tuổi thanh xuân để yêu nhau, họ bên nhau 9, 10 năm khiến ai nhìn vào cũng phải ghen tỵ. Ngần ấy thời gian đủ để khiến họ biến tình yêu thành tình thân hoặc thứ gì đó không thể tách rời nhưng cuối cùng là mỗi người 1 ngả. Người chồng bên cạnh cô gái chẳng phải người đàn ông mà cô ấy gặp năm 17 tuổi và ngược lại.
Cũng có những đôi yêu nhau rồi lấy nhau, nhưng kết hôn rồi cuộc hôn nhân ấy lại chóng tàn đến mức khiến ai cũng nuối tiếc. Khi yêu thì mặn nồng cưới nhau về thì suốt ngày cãi vã. Họ thấy đối phương nhàm chán đến mức như ăn đi ăn lại 1 món cơm đã nguội. Sau cùng con đường họ đi lại chia thành đôi ngả, không ai cùng ai bước chung nữa. Thế mới nói, vợ chồng đến được với nhau là cái duyên còn ở được bên nhau hay không là do nợ.
Còn có những cặp vợ chồng khác gặp nhau 1 vài lần đã xác định cưới. Tôi từng ở với 1 cô bạn, năm 25 tuổi cô ấy rất cô đơn và lúc nào cũng mong ước có người yêu. Và rồi 1 ngày cô ấy quen 1 anh bạn cùng quê qua mạng. Họ nói chuyện với nhau ít lâu rồi gặp nhau uống nước đúng 4 lần. Lần thứ 5 nó bảo với tôi đêm đó nó không về nhà ngủ. Tôi bất an vô cùng, tôi sợ nó dại dột trao gửi tấm thân cho 1 người chẳng xứng đáng. Nhưng hôm sau nó hớn hở:
– Có khi tao sẽ cưới chồng sớm.
Tôi há hốc mồm:
– Đêm qua bọn mày đã làm gì rồi đúng không?? Sao mới gặp nhau đã đòi cưới, mày không sợ sẽ ân hận à.
– Ừ tao trao cho người ta cái ấy rồi.
– Mày điên rồi giữ gìn 25 năm và trao đi dễ thế ư?? Lỡ đó là sở khanh thì sao??
– Không, tao tin đó là người đàn ông tốt, tao tin bọn tao sẽ nên duyên vợ chồng.
Và rồi 1 tháng sau nó làm đám cưới thật, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm dù trong lòng vẫn có chút sốc, chút hoài nghi. Tôi tự hỏi rồi nó có hạnh phúc hay không khi đã quá nóng vội như thế. Nhưng 5 năm rồi nó và chồng vẫn rất hạnh phúc, cô công chúa nhỏ của nó vô cùng đáng yêu. Nhìn thấy cảnh đó tôi cũng vui lây, nhân duyên vợ chồng là vậy đấy. Chúng ta có thể yêu người này nhưng lại lấy người kia, đôi lúc tất cả như 1 sự sắp đặt kì diệu vậy. Vì thế dù người bạn chọn làm bạn đời là ai thì cũng hãy trân quý và yêu thương nhau, đừng bao giờ để lạc nhau nhé vì giữa hơn 7 tỷ người phải có duyên lắm 2 người mới gặp gỡ và nên vợ nên chồng đấy.